Nhớ khoảng sân gạch cũ
Cuối tuần rảnh rỗi, tôi cho bọn trẻ về quê chơi. Bước qua lối ngõ xanh mát bóng cây, hai bên thơm ngát những chùm hoa ngâu nở muộn, lòng chợt bồi hồi khi bàn chân chạm vào khoảng sân gạch cũ thân thương.
Cuối tuần rảnh rỗi, tôi cho bọn trẻ về quê chơi. Bước qua lối ngõ xanh mát bóng cây, hai bên thơm ngát những chùm hoa ngâu nở muộn, lòng chợt bồi hồi khi bàn chân chạm vào khoảng sân gạch cũ thân thương.
Cuối tuần rảnh rỗi, tôi cho bọn trẻ về quê chơi. Bước qua lối ngõ xanh mát bóng cây, hai bên thơm ngát những chùm hoa ngâu nở muộn, lòng chợt bồi hồi khi bàn chân chạm vào khoảng sân gạch cũ thân thương.
Mỗi lần về quê, lòng tôi lại háo hức, bình yên đến lạ. Cái háo hức, bình yên ấy không chỉ đến từ cánh cổng cũ rêu phong, hay ánh mắt mừng vui của mẹ ở khoảnh sân nhỏ. Nó đến từ thứ hương thơm quen thuộc, vượt lên trên mọi hỗn tạp mùi vị của phố thị, len lỏi vào từng tế bào, khơi dậy cả miền ký ức sâu thẳm. Đó là mùi của bếp củi ấm nồng, hòa quyện cùng vị thanh mát của lá - hương vị duy nhất mà thời gian không thể rửa trôi - chính là hương thơm của nồi nước gội đầu mẹ đun.
Khi cơn gió mùa đầu tiên khẽ lùa qua khe cửa, tôi biết mùa đông đã chạm đến thật gần. Nhẹ nhàng bước ra khỏi thềm nhà, chỉ một thoáng lạnh mảnh như tơ khói thoáng qua vai cũng đủ để lòng dịu lại. Mùa đông luôn khiến người ta nhớ về những điều xưa cũ, nhẹ nhàng mà không thể gọi tên.
Chiều 28/11, Trường THPT A Nguyễn Huệ phối hợp cùng Viettel Ninh Bình tổ chức buổi chiếu phim “Mưa đỏ” trong khuôn khổ hoạt động ngoại khóa nhằm bồi dưỡng lòng yêu nước, tinh thần nhân ái cho học sinh trong toàn trường.
Tôi về quê thăm mẹ khi bóng chiều dần buông trên cánh đồng vừa qua mùa gặt. Trong làn khói lam bảng lảng, vài cánh cò chao nghiêng giữa mênh mang những thửa ruộng hun hút gió. Hương rạ rơm thân thuộc của quê nhà bỗng dâng lên ngào ngạt khiến tôi phải dừng lại nơi dốc đê, hít hà một hơi thật sâu cho thỏa niềm thương nhớ!
Lâu lắm rồi, Hân mới trở lại quê ngoại, nơi có khu vườn xanh mướt màu cây lá và mảnh ao trong vắt soi bóng mây trời. Đó là cả một miền ký ức tuổi thơ, nơi cô học được từ bà tình yêu thiên nhiên, biết nhận ra vẻ đẹp bình dị của bông lục bình và hương vị ngái nồng của bùn đất quê hương.
Dưới ánh đèn sân khấu, trên mặt kính, hàng vạn hạt cát nhỏ bé bỗng “thức tỉnh”, cuộn chảy trong bàn tay Họa sĩ Nguyễn Thế Nhân. Chỉ trong chớp mắt, cả ngàn năm lịch sử dân tộc, những chiến công bi hùng... lần lượt hiện diện rồi khuất lấp, tạo nên một mạch truyện liên tục, cuốn hút người xem như theo dõi bộ sử thi bằng hình ảnh sống động.
Sáng cuối tuần, đang biếng lười cuộn tròn trong chăn ấm thì nhận được tin nhắn của Hoài: “Quê mình vào đông rồi đấy nhỉ”. Chỉ một dòng ngắn ngủi vậy thôi mà ùa về bao niềm thương nỗi nhớ. Tôi không trả lời mà gửi lại cho Hoài giai điệu da diết của bài hát “Nỗi nhớ mùa đông” mà hai đứa đều rất thích: “Dường như ai đi ngang cửa/ Gió mùa đông bắc se lòng/ Chút lá thu vàng đã rụng/ Chiều nay cũng bỏ ta đi”…
Không biết từ bao giờ, tôi có thói quen đếm mùa bằng những thay đổi rất khẽ: một cánh bằng lăng rụng xuống vỉa hè, một tấm áo mỏng được thay bằng chiếc khăn choàng len, hay chỉ là mùi sương sớm se lạnh thoảng qua góc phố quen. Ở một thành phố nhỏ như nơi tôi sống, mùa không đến vội vã như nơi khác, mà thường chậm rãi, dịu dàng đi ngang phố như một người bạn cũ ghé thăm, chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi lại bên nhau thật lâu.
Với ngòi bút sắc sảo và trái tim nhân ái, tác giả Nguyễn Hồng Vinh đã khắc họa sinh động hình ảnh con người Việt Nam trong kỷ nguyên mới - kết tinh giữa truyền thống và hiện đại, vừa giàu lòng yêu nước, yêu hòa bình, vừa năng động, sáng tạo, bản lĩnh và trách nhiệm.
Tùng! Tùng! Tùng... Theo ta suốt những năm tháng tuổi thơ là âm thanh của tiếng trống trường thân thương - thứ âm thanh gắn với biết bao kỷ niệm buồn vui tuổi học trò. Nhớ ngày vào lớp 1, khi tiếng trống trường vang lên rộn rã, các cô cậu học trò ngày đầu tiên đi học đều ngỡ ngàng, ngơ ngác. Những đôi mắt tròn to, đen láy nhìn đâu cũng thấy lạ. Rời tay mẹ, nắm tay cô giáo bước vào lớp mà đôi chân cứ líu ríu, ngại ngùng... Theo năm tháng, âm thanh tiếng trống trường từ lạ thành quen, rồi trở nên gần gũi, gắn bó, quá đỗi thương yêu.
Tháng Mười có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm. Nắng trong vắt như thủy tinh chảy tràn trên màu lá mơ phai. Phố dịu dàng với sương sớm mỏng manh như lụa bảng lảng trên mái ngói rêu phong, với heo may se lạnh gọi về bao ký ức.
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào. Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào. Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu”… (Lòng mẹ - Y Vân), những câu hát ấy, không biết đã bao lần trong giấc ngủ chập chờn thời thơ bé mẹ đã hát cho tôi nghe.
“Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn pḥòng nhỏ. Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương. Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya. Không gian dạ hương sâu thẳm” (Im lặng đêm Hà Nội - Phú Quang)... từ góc phố quen thuộc, dưới cánh cửa sổ mở, giọng hát ai đó đang nương theo gió dìu dịu bay xa. Bài hát ấy, trong một đêm thu ngập tràn hương hoa sữa sao nghe vừa buồn, vừa thơ đến vậy, Ngân tự hỏi. Phải chăng, trước tiết thu, trong tĩnh lặng đêm và mùi hoa sữa nồng nàn, có lẽ hiếm ai lại không cảm thấy tâm tình có chút xuyến xao.
Mỗi độ thu về, khi heo may se lạnh nhuộm thắm lá lộc vừng trước ngõ, hương cốm nếp lại lan tỏa khắp xóm làng, phảng phất trong từng căn bếp nhỏ.
Nam Cao sinh ngày 29/10/1917, tên thật là Trần Hữu Tri, người làng Đại Hoàng, xã Hoà Hậu, huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam (nay là xã Nam Lý, tỉnh Ninh Bình). Trong tác phẩm “Sống mòn”, Nam Cao viết: “Tạng người y không cho y cầm súng gươm, y sẽ cầm bút mà chiến đấu”. Đây được coi như lời bộc bạch về chí hướng của Nam Cao.
Mặt trời đỏ ối, treo lửng lơ trên bụi tre đầu làng rồi nhẹ nhàng vượt qua những đám mây trườn dần lên lưng chừng trời.
Trong ký ức của những người con sinh ra và lớn lên từ làng đều mang theo những hình bóng thân thuộc. Đó là con đường vàng óng, thơm nức rạ rơm vào vụ gặt; là khoảng ao trong vắt soi bóng mây trời; là lối ngõ xanh mướt màu cây lá; là dải khói lam chiều vấn vít bay lên từ mái bếp thâm nâu… Với riêng tôi, cổng làng chính là một nét hồn quê, là chiếc cầu nối giữa cuộc sống bình yên của quê nhà và những ồn ào, xô bồ, hối hả của thế giới rộng lớn ngoài kia.
Có những sớm mai, khi mở cửa, tôi bắt gặp mùa thu đang về rất khẽ ngoài hiên. Không ồn ào, không gõ cửa, chỉ là chút gió se se phả vào mặt, mùi cốm thoảng đâu đó và vệt nắng nghiêng nghiêng như ai đó vừa đặt xuống lòng phố một chiếc khăn voan mỏng.
Mới hôm qua, cái nắng cuối hạ còn chói chang, gay gắt. Vậy mà, chỉ sau một đêm mưa, thu đã về, mang theo hơi lạnh của gió heo may và làn hương dịu dàng của hoa sữa đầu mùa quyện trong sương sớm. Chầm chậm dạo bước trên vỉa hè, trong dòng người tất bật hối hả, chợt bắt gặp chiếc xe đạp của một chị từ ngoại thành thong thả vào phố, chở theo mẹt thị vàng óng ả. Mùi thơm nồng nàn của thị chín loang trong gió, khiến cả một bầu trời thương nhớ của tuổi thơ bỗng chốc ùa về.