Có những buổi sáng cuối thu, tôi đi bộ qua con đường rợp bóng xà cừ. Lá khô xào xạc dưới chân, từng đợt gió mang theo hương ngai ngái của đất, quyện cùng chút nắng vàng vương trên vỉa hè. Tán cây vẫn xanh, nhưng đâu đó đã lấp ló vài chiếc lá vàng, báo hiệu mùa đang khẽ chuyển mình. Quán cà phê đầu ngõ đã bớt đi tiếng cười rộn rã, chỉ còn tiếng muỗng khẽ chạm vào thành ly, xen lẫn hương cà phê ấm áp lan tỏa trong không gian tĩnh lặng. Có người vừa nhấp ngụm trà nóng, vừa nhìn ra phố, ánh mắt xa xăm như đang tìm lại một điều gì đó đã lùi sâu trong ký ức.
Mùa đi ngang phố bằng những cơn mưa bất chợt đến rồi đi như một lời thì thầm. Cơn mưa nhẹ, vừa đủ để gọi dậy bao điều tưởng đã ngủ yên, để rồi giữa phố quen, tôi bỗng thấy bóng dáng mình trong một ngày cũ. Tiếng mưa rơi đều như nhịp ký ức gõ nhẹ lên khung cửa, chạm vào miền hoài niệm xa xăm. Có những điều chẳng thể gọi tên, chỉ cảm nhận bằng nhịp thời gian chậm lại khi trời trở gió, bằng nỗi nhớ rất khẽ mỗi khi nhìn hàng cây vào mùa thay lá.
Những ngày cuối thu, gió bỗng như dài hơn, thổi từ phía sông về mang theo hơi lạnh phảng phất. Buổi sáng, sương phủ lên phố một lớp mỏng tang như khói, khiến mọi thứ đều trở nên dịu dàng, êm ả. Bà cụ bán hàng nước khoác thêm chiếc áo bông đã sờn, đám học trò đạp xe nhanh hơn trên con đường ngập lá. Trong không gian ấy, có gì đó vừa bình yên, vừa thân thuộc, như thể phố xá đang khẽ hít một hơi thật sâu trước khi mùa đông kịp đến. Mùi thơm từ quán ngô nướng ven đường lan qua từng ngách nhỏ, hòa cùng hương hoa sữa còn vương trên tán lá, khiến lòng người bỗng thấy ấm hơn giữa làn gió se sắt.
Tôi vẫn thường nghĩ, lòng người cũng như thời tiết. Cũng có những khoảng lặng không tên, những rung động thật mơ hồ, và cả những mùa chưa kịp gọi tên đã vội rời đi. Ta lớn lên, phố cũng đổi thay, chỉ có mùa là vẫn vậy, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, để lại chút dư vị ngọt ngào trong lòng người ở lại.
Tôi vẫn hay quay lại những con phố cũ, nơi từng có những kỷ niệm đẹp đẽ tuổi học trò cùng lời hẹn sẽ gặp lại nhau vào một mùa nào đó. Có lẽ, ký ức cũng như mùa, không mất đi, chỉ ghé ngang qua, để lại một chút ấm áp trong tim rồi lặng lẽ rời xa.
Mùa đông lại sắp về. Vòm trời trong xanh đến nao lòng, nắng vẫn trải xuống mặt đường, không rực rỡ, không gay gắt, chỉ vừa đủ để lòng người dịu lại. Giữa những mùa nối tiếp, tôi chợt nhận ra, có những điều dù chỉ đi ngang qua đời, vẫn để lại trong ta một chút dư vị ngọt ngào nhưng đọng lại rất lâu.