Cuộc sống hiện đại, khi đã nhàm chán với những thứ sặc sỡ, phổ thông, thì người ta lại tìm về nơi hoang vu, đánh thức vẻ đẹp của những loài cây cỏ dại. Có lẽ vì thế mà những loài cây như lau sậy, cỏ may, xuyến chi… lại có cơ hội tạo nên một mùa hoa khác lạ và thu hút. Những bờ hoa dại dập dờn trong gió Đông như đang thì thầm kể lại câu chuyện cũ, khẽ khàng gọi dậy miền ký ức đã xa.
Thật nhiều năm về trước, tôi đã cùng lũ bạn nghèo co ro ngồi bên sườn núi, trong bạt ngàn bông lau trắng, ngắm đàn bò nhọc nhằn tìm nhánh cỏ non giữa cánh đồng khô nứt nẻ. Những con bò màu vàng, màu cánh gián lẫn vào nhau trong chiều Đông nhạt nắng.
Bọn con trai ngồi vắt vẻo trên lưng trâu diễn tích “cờ lau tập trận”, khuôn mặt ửng hồng vì gió muối. Chơi chán, chúng hò nhau kiếm cây sậy khô dựng túp lều nhỏ làm nơi náu mình che chắn từng đợt gió lạnh buốt, rồi ba hoa về một cái Tết đang cận kề. Tôi, Hoa và vài cô bạn gái thân thiết say sưa ngắm từng vạt bông lau rung rinh đuổi theo gió, thả mình vào ước mơ bay bổng: được gió đưa đi đến một nơi xa lạ, nơi ấy có cuộc sống rực rỡ và náo nhiệt hơn.
Hoa là một cô gái nhỏ bé nhưng đôi mắt luôn ánh lên sự kiên cường. Bố mất sớm, Hoa và mẹ tựa vào nhau để sống. Thấy mẹ quá vất vả, đã vài lần Hoa đòi nghỉ học để đi làm. Nhưng dẫu có nghèo đến mấy, khổ sở đến thế nào, mẹ Hoa vẫn không để con bỏ dở con chữ. “Học đi con, học để sau này làm người tử tế”- bà vẫn nói bằng giọng trầm ấm, như thắp lửa giữa đêm Đông. Lời nói ấy theo Hoa suốt chặng đường gập ghềnh sau này, như một câu “thần chú”.
Giờ đây, Hoa đã là cô giáo cấp 2, theo chồng dạy học ở một xã miền núi. Mẹ Hoa không còn nữa, ngôi nhà dưới chân núi chỉ còn là nơi lưu giữ ký ức. Mảnh vườn không người trông coi để mặc cho lau sậy vẫy vùng. Mùa nối mùa, bông lau nở rộ, bung những hạt trắng li ti để nhờ gió mang đi khắp nẻo. Lau mọc ở mọi nơi, giữa khe đá, trên lối mòn, bên bờ ruộng khô- kiên cường như thể chẳng có gian nan nào vùi lấp được.
Năm nào cũng vậy, Hoa chọn mùa bông lau nở đẹp nhất để về thăm quê và thăm mộ mẹ. Tôi và Hoa lại nắm tay nhau đi giữa thênh thang gió muối, đưa tay chạm vào những bông lau mềm như nhung để rồi nhớ quay quắt thuở ấu thơ. Ký ức đẹp ùa về kéo theo bao khát vọng và cả những nỗi chông chênh đã đi qua. Dưới chân, từng vạt cỏ may bám chặt vào gấu quần. Thế đó, có những mầm xanh vẫn âm thầm nảy nở trong cuộc đời này, như Hoa, như bao phận người bền bỉ khác. Chẳng ồn ào khoe sắc, lặng lẽ góp mặt làm đẹp thế gian.