“Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn pḥòng nhỏ. Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương. Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya. Không gian dạ hương sâu thẳm” (Im lặng đêm Hà Nội - Phú Quang)... từ góc phố quen thuộc, dưới cánh cửa sổ mở, giọng hát ai đó đang nương theo gió dìu dịu bay xa. Bài hát ấy, trong một đêm thu ngập tràn hương hoa sữa sao nghe vừa buồn, vừa thơ đến vậy, Ngân tự hỏi. Phải chăng, trước tiết thu, trong tĩnh lặng đêm và mùi hoa sữa nồng nàn, có lẽ hiếm ai lại không cảm thấy tâm tình có chút xuyến xao.
Hoa sữa vốn dung dị, từng chùm hoa nhỏ xinh, trắng muốt và hết sức dịu dàng. Khi hoa đua nở, cả cây có thể được “nhuộm” trong sắc trắng ngà. Mặc kệ vẻ ngoài giản đơn, hoa được “bù” lại bằng một mùi hương đặc trưng, thậm chí là độc tôn. Không quyến rũ như hoa hồng, cũng chẳng dịu ngọt như hoa ly, hương hoa sữa mang rất khác biệt, đủ để làm say những con người mải miết bộn bề trên mọi góc phố phường. Đặc biệt về đêm, khi những xô bồ của một ngày tạm lắng cũng là lúc người ta thấy hoa đưa hương nhiều nhất...
Có một điều rất lạ là càng về khuya thì con người càng cảm nhận được sâu sắc hơn mùi nồng nàn của hoa sữa. Nét đượm buồn của mùa thay lá càng làm cho hương hoa thấm sâu hơn vào lòng người, nhắc nhớ những kỉ niệm đã qua. Đó có thể là mối tình đầu nhiều nhung nhớ gắn với những lần đi chơi, hò hẹn dưới gốc cây hoa sữa! Mùa hoa năm ấy, cũng dưới gốc cây hoa sữa già cuối phố, lần đầu tiên Ngân và người ấy chính thức hẹn hò. Người ấy nhìn thật kỹ, thật lâu, thật sâu vào mắt cô rồi ngập ngừng, bối rối thổ lộ nỗi lòng. Gió thu se sẽ thổi, từng nụ hoa trắng ngà rơi hờ hững trên tóc, trên vai áo Ngân. Người ấy dịu dàng ôm cô, tỉ mẩn nhặt những nụ hoa vương trên tóc. Ấy thế mà cũng đã năm mùa hoa sữa qua, hai người trẻ tuổi từng yêu nhau say đắm rồi chia xa với lý do muôn thuở, công việc bận rộn, địa lý cách xa…
Đó còn là những chiều Ngân và cô bạn thân tan làm rủ nhau lang thang khắp phố, la cà đến tận đêm khuya quanh những hàng ốc luộc, ngô nướng, bánh xèo… được bày bán ngay dưới gốc cây hoa sữa. Rồi những lần đi làm về khuya muộn, trong ánh đèn vàng mờ đục, Ngân vẫn cố nán lại đôi chút để nghe anh chàng nhạc sĩ tựa lưng vào gốc cây hoà giọng cùng tiếng ghi ta bập bùng: “Kỷ niệm ngày xưa, vẫn còn đâu đó. Những bạn bè chung, những con đường nhỏ. Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm. Có lẽ nào em lại quên anh. Có lẽ nào em lại quên anh” (Hoa sữa -Hồng Đăng)… Tiếng ghi-ta dường như “kéo” cả đám người trẻ lặng yên ngồi xích lại gần nhau hơn.
Đêm càng khuya sương càng lạnh, hương hoa sữa càng đặc, càng ngọt, “quấn” lấy từng mái nhà, góc phố, níu chân người qua đường. Dắt xe chầm chậm ngang những gốc sữa già, Ngân đang cố gắng tận hưởng thêm chút nữa thứ hương đêm duyên dáng, ngọt ngào của hoa sữa. Sau lưng cô, anh chàng nhạc sĩ vừa chuyển một bài hát mới theo yêu cầu của khán giả: “Anh nhớ lần đầu hẹn hò. Mùa thu em mang trên tóc mùi hoa sữa đêm. Từ ngày ấy đến giờ. Cũng đã bao lần mùa thu qua” (Hoa sữa mùa thu - Đinh Mạnh Ninh)… Với riêng Ngân, mùa hoa sữa nào qua cũng chan chứa nhớ nhung, dấu yêu như thuở đầu.