Trong ngôi nhà nằm khuất nẻo ở phố 5, phường Đông Thành (thành phố Ninh Bình), tránh xa những ồn ào của nhịp sống đô thị, bà Lê Thị Nghị vẫn đang hàng ngày nắm tay ông Lê Văn Luyện, dìu những bước đi cho người thương binh nặng ấy được sống vui, sống khỏe, sống có ích. Ngôi nhà tuy thấp bé nhưng luôn gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp, đặc biệt trước sân và cổng trồng khá nhiều cây cảnh, những chậu, giàn rau sạch theo mùa được bà Nghị cần mẫn trồng cấy, chăm sóc để đảm bảo thức ăn cho chồng và cô con gái mắc di chứng chất độc da cam/dioxin năm nay đã ngoài 30 tuổi.