Những cơn mưa xuân tí tách rơi không làm cho căn nhà nhỏ của gia đình ông Nguyễn Văn Bàng ở thôn Phú Thịnh, xã Đức Long (Nho Quan) vơi đi không khí chuẩn bị đón Tết. Thấy chúng tôi đến, ông Bàng ngừng tay chẻ củi để mấy hôm nữa nấu bánh chưng. Mấy đứa cháu ngồi vây xung quanh cũng tản theo bà ra vườn cắt lá dong. Ông Bàng rót chén trà nóng trầm ngâm: Nhà tôi hai thế hệ đều là lính hải quân. Trước tôi là Trung đoàn phó Trung đoàn 827, Quân khu Thủ đô. Hai đứa con trai cũng nối nghiệp cha vào quân đội. Vinh dự lắm nhưng cũng lo lắng nhiều. Từ khi các con vào quân đội chả mấy năm ngày Tết được sum họp đầy đủ gia đình.
Hiện con trai cả của ông Bàng là Thượng úy Nguyễn Văn Thắng, máy trưởng Hải đoàn 129, Quân chủng Hải quân. Con trai thứ hai là anh Nguyễn Văn Lợi, Trung úy, ngành trưởng tàu Hải đoàn 129, Quân chủng Hải quân. Ông Bàng kể: Tốt nghiệp THPT cả hai anh đều làm đơn tình nguyện nhập ngũ vào Hải quân. Trải qua những năm tháng huấn luyện, học tập, 2 người con của ông đều phấn đấu tốt trở thành những sỹ quan Quân đội nhân dân Việt Nam. Nhớ lại những năm đầu khi các anh nhập ngũ và phải làm nhiệm vụ trên biển, Tết đến nhớ bố mẹ, nhớ quê hương gọi điện về ông luôn động viên "các con cứ yên tâm bố mẹ ở nhà vẫn khỏe. Đã dấn thân vào quân ngũ theo bước cha phải mạnh mẽ, không được có những phút yếu lòng". Đặc biệt vài năm trước khi tình hình biển Đông diễn biến phức tạp ông bà ở nhà lo lắng không nguôi, lúc nào cũng xem tin tức trên đài, báo. Thế nhưng khi con gọi điện về ông lại nhắc nhở "trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải vững tay súng bảo vệ vững chắc chủ quyền biên giới cho đất nước"...
Nhắc về hai người con trai, mắt ông Bàng không giấu được niềm tự hào. Mặc dù Tết năm nay theo như ông nói Thượng úy Nguyễn Văn Thắng sẽ phải trực tàu không được về đất liền nhưng ông biết ngôi nhà mình vẫn luôn ấm áp bởi có sự thăm hỏi, động viên kịp thời của các cấp lãnh đạo cũng như bà con lối xóm.
Cũng như gia đình ông Bàng, những ngày giáp Tết mẹ con chị Nguyễn Thị Thành ở thôn Lạc Khoái, Gia Lạc, Gia Viễn rất tất bật chuẩn bị đón xuân.
Đây là cái Tết thứ 6 chị Nguyễn Thị Thành phải xa chồng. Thoáng chút tủi thân, thoáng chút giận hờn… nhưng những cảm xúc ấy qua nhanh lắm, chỉ còn lại trong chị nỗi nhớ thương, lòng tự hào về người bạn đời- Đại úy Vũ Trọng Huân, Cảnh sát biển vùng 2 Hải quân Việt Nam. Chị tâm sự, ngày Tết, có chồng ở nhà thì sẽ vui hơn, đầm ấm hơn, nhưng từ khi yêu anh, biết anh là bộ đội, chị đã biết phải hy sinh, chờ đợi. Chị Thành tâm sự rằng, để chồng yên tâm cùng đồng đội làm nhiệm vụ, nếu có liên lạc được với chồng, chị cũng chỉ kể những câu chuyện hàng ngày của hai mẹ con. Ngày trước, khi con còn nhỏ, có khi cháu đau ốm, chị cũng không dám nói ra vì sợ chồng lo lắng.
Nhắc lại những kỷ niệm của hai vợ chồng, chị Thành xúc động: "Ngày chúng tôi yêu nhau chưa có điện thoại, nên mọi nỗi niềm đều được gửi trọn vào trang thư. Cuộc sống ngày càng hiện đại, dù rằng đã có nhiều phương tiện liên lạc nhanh hơn song chúng tôi vẫn giữ thói quen viết thư tay cho nhau như nâng niu một kỷ niệm riêng giữa hai người". Vậy là hàng tháng, anh đều đặn viết thư về cho chị. Trong cánh thư quen thuộc, không chỉ bày tỏ tình yêu của anh với chị, mà còn là sự sẻ chia những nỗi buồn, niềm vui trong cuộc sống, công việc và cách nuôi dạy con. Đặc biệt, vào dịp Tết, năm nào anh cũng viết thư về thăm vợ con và gia đình. Trong cánh thư "đặc biệt" gửi về cho vợ trước thềm năm mới anh Huân kể, năm nào cũng vậy, anh và đồng đội được đón Tết rất chu đáo. Những chuyến tàu chở quà Tết từ đất liền ra với đảo từ rất sớm. Đủ đầy các thứ từ các vùng, miền. Nào là lá dong, miến, hành, tỏi và đặc biệt, trong các chuyến quà Tết ấy không thể thiếu những cánh thư đong đầy tình cảm, sự biết ơn của đất liền đối với những chiến sỹ ngoài đảo xa. Những tình cảm, niềm tin ấy là động lực cho các chiến sỹ có thêm nghị lực, vượt qua mọi gian khó, vượt qua cảm giác nhớ nhà da diết để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Tổ quốc giao. Cũng từ đảo xa, tình cảm đồng chí, đồng đội càng thêm thiêng liêng, bền chặt như một gia đình. Đêm giao thừa, trong tiếng sóng biển rì rào giữa trùng khơi bao la, anh em ngồi quanh nồi bánh chưng kể chuyện về gia đình, vợ con, về quê hương xóm làng. Ai cũng nhớ, cũng thương, cũng mong được đoàn viên, nhưng thầm hẹn sẽ là ở một mùa xuân sau...
Với chị Thành, tuy chồng vắng nhà nhưng ở bên cạnh mẹ con chị còn có bố mẹ chồng, những người rất mực thương mến con dâu. "Càng vắng anh thì tôi càng phải có trách nhiệm hơn với gia đình hai bên và hai đứa con nhỏ. Những ngày giáp Tết, cho con đi sắm bộ quần áo mới, mua lễ bày trên bàn thờ tổ tiên rồi lại tất tả lo dọn dẹp nhà cửa. Chỉ có một mình trong những thời khắc ấy khiến tôi cũng thoáng chút thủi thân, nhưng tôi hiểu chồng tôi còn gánh trên vai trách nhiệm của một người con đối với Tổ quốc. Vì vậy, tôi phải thật vững vàng để anh yên tâm làm tốt nhiệm vụ của mình"- chị Thành chia sẻ.
Một mùa xuân nữa lại về, xin chúc những người lính biển luôn vững vàng tay súng, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. ở nơi quê nhà, gia đình, anh em và lớn hơn là quê hương, đất nước luôn thi đua lao động, học tập để trở thành điểm tựa vững chắc cho các anh và mọi người luôn chờ tin vui từ những nơi xa ấy.
Phúc Nguyên