Dẫu thời gian biến ảo khôn cùng
Nhưng thiên nhiên như giác quan
của thời gian vẫn đấy
Và con thuyền hồn sông hóa gió theo Người
thổi giữa lòng ánh sáng
Ngọn gió ngày xưa đêm nay thổi về Văn Miếu
Thổi tưng bừng Ngày Thơ
Vầng trăng nguyên tiêu lộ ra
như khuôn mặt đẹp
Hà Nội rực rỡ đèn hoa
Người đi như thác lửa
Thơ bay lên
Mỗi câu thơ như một vì tinh tú
Mang ý niệm nội lực của thơ hòa trong vũ trụ
Cửa Đáy, Non Tiên
Thi hứng sông hồ rộng
Dục Thúy Sơn bay lên giữa đại ngàn
mây trắng
Sông Ân lặng chảy
Nghe phù sa dào dạt ruộng đồng
Hạt phù sa ánh lên hay mắt chữ
Viết vào trời xanh...
Người đi để lại trăng vàng
Rung ngân chuông gió thi đàn muôn sau
Vũ Đức Thanh